9 thg 3, 2015

- Thứ Hai, tháng 3 09, 2015 -    No comments

Đà Nẵng, thành phố tôi yêu, yêu suốt cuộc đời, như tôi yêu người thương yêu nhất”. 


Băng qua những con đường lạnh lẽo thấm đượm hơi thở của mùa đông Hà Nội, bất chợt giai điệu quê hương lại ngân vang, nhen nhóm thứ cảm xúc nhớ nhung đến lạ…Tôi yêu Đà Nẵng!
Đà Nẵng, một tình yêu trong tôi
Đà Nẵng là “thành phố đứng đầu ngọn gió”. 
Tôi bén duyên với thành phố biển vào một chiều cuối đông nắng nhẹ. Ngày ấy, tôi theo bà ngoại vào Đà Nẵng đoàn tụ với gia đình. Hôm lên chuyến tàu vào Nam, trời mưa rả rích, cái rét cắt da cắt thịt đặc trưng của miền Bắc khiến mọi người trên tàu đều run rẩy. Tàu cập ga Đà Nẵng, mọi người vui vẻ cởi bỏ khăn áo xuống ga, tiếng nói cười rôm rả. Tôi bé nhất lại ốm yếu nên được một chú ẵm ra bắt xích lô. Làn gió nhè nhẹ thổi, chú cởi chiếc áo khoác ngoài phủ lên người tôi. “Khỏi sợ đau rồi nghe bé, vô trong ni là ấm rồi”. Đó là những thanh âm đầu tiên của đất Quảng lưu lại trong ký ức lần đầu đặt chân đến đây. Đà Nẵng ấm thật. Hồi ấy tôi còn ngây thơ hỏi bà ngoại rằng vì sao vào đến Đà Nẵng lại hết mùa đông. Bây giờ tôi hiểu, mùa đông Đà Nẵng không hề lạnh trong trái tim của người con sống xa nơi chôn rau cắt rốn. 

Kể từ đó, Đà Nẵng trở thành một phần máu thịt trong tôi. Tuổi thơ tôi gắn liền với dòng sông Hàn thơ mộng, nơi tôi thả hồn vào những câu chuyện cổ tích thần tiên của bà ngoại. Rồi những chiều tan học, đám học trò chúng tôi đèo nhau ra bờ biển cát trắng xóa thả diều. Đà Nẵng bây giờ đổi thay nhiều lắm, nhưng cái nét giản dị và gần gũi của đất trời, của lòng người thì vẫn mãi vẹn nguyên.

Người ta bảo, có đi qua hai mùa mưa nắng với những cơn bão nhiệt đới dữ dằn mới hiểu hết tính cách người Đà Nẵng. Bởi lẽ, người Đà Nẵng mộc mạc lắm, yêu ghét rõ ràng như nắng với mưa. Người Đà Nẵng mến khách như người nhà, cho dù là bà con, bạn bè hay thậm chí là người qua đường, nếu đã mời vào nhà thì gia chủ đều hết lòng tiếp đãi. Cách đãi khách cũng không hề cầu kỳ về vật chất mà cốt ở tấm lòng. Gia chủ sẽ mời khách bằng những thứ ngon nhất trong nhà. Có khi khách đến bất ngờ, gia chủ còn nhờ khách xuống phụ bếp cùng sau đó tâm sự với nhau bên mâm cơm cho đến khi mệt mới thôi.  

Cái bản tính “mưa nắng” của người dân nơi đây còn thể hiện qua cách cư xử thường ngày, qua những lời khen chê thẳng thắn. Cái thẳng, cái thật đó như ngấm vào máu của người miền Trung nên họ thấu hiểu nhau hơn và sống với nhau rất gần gũi, chân thành. Mưa nắng cũng làm nên nét duyên ngầm của con trai, con gái xứ Đà như một tác giả đã từng viết về con gái Đà Nẵng “giản dị, thẳng thắn, thủy chung”. Chính nét duyên ấy khiến cho bất cứ ai đã từng đi qua mảnh đất này đều không thể nào quên được.

Không biết nhà văn nào đã từng gọi Đà Nẵng là “thành phố đứng đầu ngọn gió”. Nằm sát bờ biển Đông, thành phố này thường xuyên hứng chịu bão lũ triền miên. Nhưng dù có bị giông tố hoành hành, Đà Nẵng vẫn giữ mãi vẻ quyến rũ tuyệt vời mà thiên nhiên ban tặng. Lớn lên bên bờ biển mênh mang, chập chùng sóng vỗ, giữa khung cảnh non nước hữu tình, người Đà Nẵng thừa hưởng nét mặn mà của biển cả và nét khỏe khoắn của núi rừng hùng vĩ. Quen với cái nắng cái gió và những trận bão lũ cứ liên tiếp ùa về, những người con xứ Quảng không hề chùn bước trước khó khăn và luôn hiên ngang đối đầu với phong ba, bão táp. Không thể kể hết những trận bão lũ dữ dội mà Đà Nẵng phải gồng mình gánh chịu và cũng không thể đo được tình người xứ Quảng trong cơn bão giông. Hình ảnh người dân chia nhau từng miếng cơm manh áo, xiết chặt tay nhau trước dòng nước lũ đã trở thành biểu tượng của tinh thần đoàn kết và tình người. Mỗi người con Đà Nẵng đi qua giông tố đều thấm nhuần đức tính kiên cường, nhẫn nại và sự đồng cảm, sẻ chia. Những điều đó đã khiến cho mảnh đất này không bao giờ lùi bước trước khó khăn, gian khổ. Và vượt lên tất cả là tình cảm “gừng cay muối mặn” trong tim mỗi người đất Quảng với anh em, bè bạn, xóm làng.

Tôi vẫn thường bảo mùa đông Đà Nẵng không lạnh. Có lẽ vì Đà Nẵng không có mùa đông mà chỉ có hai mùa mưa nắng. Nhưng đối với tôi, Đà Nẵng không bao giờ lạnh vì nơi tôi sống luôn đầy ắp tình người. Đó chỉ là đôi câu chào hỏi của em bé hàng xóm, một tách cà phê nóng cùng một người bạn hay một cái siết tay thật chặt của người yêu thương cũng đủ ấm lòng. 

Là con gái gốc Bắc, tôi rất tự hào vì được gắn bó với vùng đất đầy nắng gió miền Trung, thấm nhuần nét tính cách của người Đà Nẵng. Phải chăng chính cái nét “mưa nắng” đó đã làm nên một “Đà Nẵng tình yêu và nỗi nhớ”, để cho ai đã từng qua đây cũng phải lưu luyến, nhớ thương. Hai mươi năm tôi lớn lên giữa lòng Đà Nẵng, chứng kiến bao nhịp cầu xây lên như đánh dấu sự thay da đổi thịt từng ngày của thành phố đầu biển cuối sông. Đà Nẵng trong tôi gắn liền với những kỷ niệm ấu thơ êm đềm. Sự chân chất, giản dị mà sâu lắng của thiên nhiên và con người Đà Nẵng gieo vào lòng tôi nỗi xao xuyến, bâng khuâng mỗi lúc đi xa. Để rồi khi lang thang trên đất lạ, chỉ cần nghe một thanh âm xứ Quảng cũng phải ngoái đầu.

Mặc cho bão táp mưa sa và những đổi thay của thời gian, Đà Nẵng vẫn đứng đó, hiên ngang trước sóng gió biển khơi, thách thức mọi khó khăn gian khổ để đi lên kiên cường. Và quê hương Đà Nẵng vẫn mãi dang rộng vòng tay thân thương đón những người con xa xứ trở về với một tình yêu chân thành, mộc mạc không bao giờ phai nhạt. 

Dù đi bất cứ nơi đâu tôi vẫn mang trong tim nỗi nhớ Đà Nẵng không nguôi. Nhớ những con đường đầy nắng gió, nhớ những cây cầu vắt mình qua dòng sông dịu dàng…, nhớ bạn bè, nhớ những người thương. Như lời thơ trong bài “Thương về Đà Nẵng” của tác giả Tân Văn:

Ai xa Ðà Nẵng không thương? 
Ngàn năm tôi vẫn còn vương vấn tình.” 

Vũ Thị Kiều Oanh - danangplus
Chia sẻ bài viết:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét