Nếu nói Đà Nẵng tuyệt vời thế, thì tôi đây, một công dân sinh ra và lớn lên ở Đà Nẵng đáng lý ra phải đang hài lòng với cuộc sống ở quê chứ bon chen vào TP.HCM để làm gì?
Việc Đà Nẵng được chọn là thành phố đáng sống nhất Việt Nam là đề tài nhận được rất nhiều sự quan tâm và tranh cãi của người Việt nói chung và Đà Nẵng nói riêng, bởi nó đánh động vào lòng tự hào, sự kiêu hãnh trong mỗi con người đối với tình yêu quê hương, đất nước.
Những bài viết dù là ngợi ca, hay phê phán trong mọi chủ đề (kinh tế, luật pháp, văn hóa xã hội, du lịch…) có liên quan đến thành phố này, tôi đều rất thích đọc. Sau đó, tôi luôn suy ngẫm và có một số nhận định cho riêng mình.
Thế nhưng hôm nay, tôi muốn muốn viết ra một vài cảm nhận riêng của cá nhân tôi đối với vấn đề này để cùng chia sẻ với các bạn. Những cảm nhận rất thật của một người con sinh ra và lớn lên tại thành phố Đà Nẵng xinh đẹp này.
Thật sự mà nói, để được gọi là một thành phố đáng sống, không phải chúng ta tự phong mà được. Đà Nẵng đã được mệnh danh là thành phố đáng sống bởi Đà Nẵng thỏa mãn được những tiêu chí mà quốc tế đã công nhận về điều kiện cảnh quan, môi trường, về cơ sở hạ tầng, kinh tế chính trị, văn hóa du lịch...
Nếu ai đã từng đến Đà Nẵng cách đây khoảng 15 năm và có dịp quay trở lại Đà Nẵng những năm gần đây thì mới cảm nhận được sự thay da đổi thịt toàn diện của thành phố này.
Chúng ta không nên so sánh Đà Nẵng với các thành phố lớn khác của cả nước như TP.HCM hay Hà Nội, bởi bề dày lịch sử phát triển của mỗi thành phố không tương đồng với nhau để so sánh. Chúng ta chỉ nên so sánh Đà Nẵng của hôm nay với Đà Nẵng của hôm qua để nhìn thấy được sự phát triển toàn diện mà người dân Đà Nẵng cảm thấy xứng đáng để tự hào.
Một thành phố được thiên nhiên ưu ái ban cho cảnh quan tuyệt đẹp, non nước hữu tình, môi trường sạch đẹp. Một thành phố có cơ sở hạ tầng, đường sá, cầu cống, trường học, khu dân cư, công trình công cộng… quy hoạch đồng bộ, hoàn chỉnh. Một thành phố mà mọi người dân sống hiền hòa, an ninh trật tự xã hội, y tế giáo dục được quan tâm đúng mức… thì thành phố đó xứng đáng là thành phố đáng sống lắm chứ.
Đà Nẵng đã và đang làm được điều đó, trước hết phải khẳng định là do Đà Nẵng có điều kiện thuận lợi để đổi mới hơn rất nhiều so với TP.HCM hay Hà Nội: đất rộng, người chưa đông.
Việc quy hoạch, phát triển hạ tầng còn dễ dàng, không quá nhức đầu với việc giải tỏa đền bù như những thành phố đất chật người đông khác. Việc quản lý, chăm sóc đời sống cho dân số khoảng một triệu dân dù sao cũng ít áp lực hơn TP.HCM hay Hà Nội với dân số gấp 8 lần Đà Nẵng.
Nói vậy không có nghĩa là phủ nhận vai trò của những người làm lãnh đạo thành phố qua các thời kỳ. Điều kiện thuận lợi mà lãnh đạo không có tâm, có tài thì Đà Nẵng cũng không thể nào được như ngày hôm nay.
Nhưng nếu nói Đà Nẵng tuyệt vời thế, thì tôi đây, một công dân sinh ra và lớn lên ở Đà Nẵng đáng lí ra phải đang hài lòng với cuộc sống ở quê chứ bon chen vào TP.HCM để làm gì?
Nhân tiện đây tôi sẽ kể câu chuyện của tôi, của thế hệ các bạn tôi - những con người sinh ra ở những năm đầu 8X. Cũng như bao sinh viên trẻ mới ra trường khác, mặc dù tốt nghiệp từ nhiều trường đại học có tiếng khắp nơi trong cả nước, chúng tôi ôm một bầu nhiệt huyết quay về để làm việc và cống hiến sức trẻ cho thành phố thân yêu này. Và thực tế đã làm cho chúng tôi “ngộ” ra được nhiều điều.
Nhìn chung, Đà Nẵng vẫn là thành phố du lịch, các doanh nghiệp lớn trong các lĩnh vực khác không nhiều, đa phần chỉ là các công ty nhỏ hoặc các văn phòng đại diện. Lên báo, lên các trang web tuyển dụng của Đà Nẵng thì khả năng bạn tìm kiếm được một công việc ưng ý gần như là rất khó.
Thị trường lao động không như chúng tôi tưởng. Và không ai nói ai, nhưng mọi người ngầm hiểu những công việc hấp dẫn nhất, “ổn định” nhất tại Đà Nẵng chính là xin được một chân trong cơ quan hành chính sự nghiệp, các tổng công ty, tập đoàn của Nhà nước.
Và để xin được một vị trí như thế không hề đơn giản. Trong khi đó, đối với những con người năng động, họ không chỉ cần một công việc ổn định. Họ cần tìm một nơi có sự cạnh tranh mạnh mẽ, thậm chí có áp lực một chút để phấn đấu, họ sợ cái gọi là “ổn định” bởi khoảng cách từ “ổn định” đến “ù lì” thật sự không cách nhau là bao.
Tôi cũng như rất nhiều bạn trẻ từ Đà Nẵng vào TP.HCM hoặc ra Hà Nội sinh sống đều chưa bao giờ thôi ý nghĩ sẽ có ngày trở về Đà Nẵng nếu như có cơ hội.
Mỗi bận hè về, hay Tết đến, hội đồng hương chúng tôi vẫn khăn gói về thăm và trầm trồ trước những sự đổi thay của thành phố. Nhưng khi chúng tôi ngồi hàn huyên với các bạn cũ hiện đang sống và làm việc tại Đà Nẵng, chúng tôi cảm thấy có cái gì đó thật sự chưa ổn.
Dường như nhịp sống, và công việc của mọi người dân ở đây chưa bắt kịp với tốc độ đô thị hóa của thành phố. Cuộc sống diễn ra thật thanh bình, chậm rãi, các bạn làm công chức của tôi vẫn cà phê thuốc lá đến 9h mới vào làm việc, 11h trưa và 4h chiều đều có thể alo rủ chúng tôi đi nhậu bất cứ lúc nào.
Chúng tôi thường đùa với nhau rằng: mình quen “cày” nên không hợp với môi trường làm việc ở đây, chắc hẹn lúc nào về hưu sẽ quay về Đà Nẵng để nghỉ dưỡng thì tuyệt.
Có thể bạn đọc đâu đó trên báo rằng Đà Nẵng luôn thu hút nhân tài, thậm chí lãnh đạo Đà Nẵng có thể can thiệp trực tiếp để một bạn trẻ mới tốt nghiệp đại học có hoàn cảnh khó khăn có ngay một công việc tốt. Điều đó hoàn toàn đúng nhưng những trường hợp đó thì chiếm được tỷ lệ bao nhiêu phần trăm so với lượng sinh viên ra trường mỗi năm?
Thật sự những người có tài không cần sự ưu ái đặc biệt, họ chỉ cần môi trường làm việc cạnh tranh lành mạnh là đủ, bản thân họ sẽ tự biết làm gì để phấn đấu. Câu chuyện trên tôi muốn chia sẻ, để các bạn có một cách nhận định rằng: "Đà Nẵng là nơi đáng sống hay không là tùy thuộc vào từng người và tùy vào từng thời điểm khác nhau".
Với riêng tôi, Đà Nẵng là thiên đường nghỉ dưỡng, nhưng nhịp sống và môi trường làm việc chưa thực sự hấp dẫn với giới trẻ để đủ sức giữ chân họ đến đây sống, làm việc và phát triển sự nghiệp.
Theo VNEXPRESS
0 nhận xét:
Đăng nhận xét